lên giường với tôi thì phải cưới tôi
Anh đứng đó lườm tôi khiến tôi sợ rất sợ bỗng anh ngã ngửa ra sàn nhà chúng tôi chạy lại đỡ anh dậy lúc này người anh mềm như cọng bún mặt tái mét không có sức sống lại còn nặng nữa khiến tôi mẹ tôi và thầy phải rất vất vả mới dìu anh lên giường nằm được.
Lên giường với trai trẻ những mong có đứa con, anh quỵ lụy xin cưới khiến tôi ngỡ ngàng. Thời gian: Thứ Hai 17/10/2022 05:28 AM. Hotline: 0978.928.730. Cuộc sống.
Nhưng mà, Yến Thanh Ti cô cũng chẳng tự dưng mà lên giường với anh ta. "Trận chiến" tối ngày hôm qua, chính Yến Thanh Ti cũng thấy bản thân có chút thô bạo thật, mà nói chung là không phải ai cũng có bản lĩnh này.
DÌ DƯỢNG VÀ TÔI Tác giả: Nhiều tác giả Truyện do anh Tam Hoan Tam đánh máy E-mail: tamhoantam***@hotmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Tam Hoan Tam) Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện Lời anh Tam Hoan Tam: Truyện "Dì, Dượng và Tôi" là truyện được "đồng tác" bởi nhiều vị trong
Ngày ra tòa, chồng tôi có nói một câu khiến tôi miệng thì phải cười nhưng mắt thì rưng rưng nước. Anh nói sau ly hôn, tôi nhất định phải tìm hạnh phúc mới cho mình, nhất định phải hạnh phúc hơn khi sống với anh. Sau ly hôn, tôi dọn ra riêng, bắt đầu cuộc sống khá
Sehr Erfreut Meine Bekanntschaft Zu Machen Hörbuch. Rõ ràng là một người phụ nữ chuyên gây phiền phức, toàn là hắn phải giải quyết tốt hậu quả cho côThế nhưng tại sao hắn không thể hiểu được lại ngày càng chú ý đến cô ta? Lại còn có thiện cảm với cô nữa???
Tên truyện Lên giường với tôi thì phải cưới giả Chó Sủa.*** Chương 22 Ám đêm, Lục Tuyến Yên vẫn đang đánh giấc bên cạnh chú mèo MaoMao của mình. Không biết cảm giác từ đâu ra, cứ cảm thấy bản thân mình đang bị ai dó theo dõi. Mở mắt trằn trọc trên giường suốt một phút, Lục Tuyến Yên làm ra vẻ mặt ngáy ngủ ngồi dậy vớ lấy điện thoại xem giờ. MaoMao bên cạnh cũng như vậy ngọ có nghe thấy âm thanh nhưng lại chẳng có động tĩnh gì thêm. Sức gió nó tạo ra cũng không giống như lực gió của đạn. Lục Tuyến Yên vẫn cứ vờ như không rời giường nhìn ra cửa sổ. Cô muốn hắn nghĩ rằng mình chỉ là tự nhiên muốn đóng xạ thủ đằng xa thấy rèm cửa đã khép cũng nhanh chóng hạ súng xuống rời khỏi sân thượng. Hắn nhấn một tay lên thiết bị trên tay và nói. - Thất bại. - Mang đầu về đây. Hắn vâng rồi tắt máy, khuôn mặt vẫn dửng dưng như chưa có chuyện gì. Cũng giống là đã quen từ rất lâu vậy. Trực giác của Lục Tuyến Yên rất nhạy bén, phút chốc đã không cảm nhận thấy ám khí xung quanh mình nữa. Cô đi lại bức tường và vớ lấy một cái khăn lớn chà sát vào nó. Trên tường là một cây kim găm, vô tình Lục Tuyến Yên bị nó đâm trúng và chảy máu. Vội rút nó ra khỏi đó, cô lấy áo khoác đi nhanh đến bệnh viện. ...- Lục Tuyến Yên đâu rồi?- Cô ấy hôm nay xin đến Liễu Hê lúi húi sắp xếp lại bàn làm việc cho mình Mặc Băng Tước không kìm được mà hỏi. Hắn đã cho người năm lần bảy lượt truy tìm tung tích và theo dõi cô rất nhiều nhưng đều vô dụng. Lúc đầu bắt bóng rất tốt nhưng về sau dường như chưa đầy ba giờ đồng hồ liền mất dấu khi cô lẩn mình vào dòng người. Hắn ngổi xuống ghế mở máy tính lên. Trên nền máy tính cũng chả có ứng dụng gì nhiều hầu như tất cả đều đang ở trạng thái ẩn. Và cái hình nền của hắn là một bức ảnh quá sức lỗi thời, một đứa con gái mập mạp mũm mỉm xấu xí. Ngắm bức ảnh chưa đầy một phút, hắn ấn vào màn hình xem lịch trình của mình. Sắp tới có một cuộc gặp với công ty đối tác, và hắn không thể thiếu một thư kí bên cạnh. Không phải sợ là sẽ không có ai giúp những gì lặt vặt mà chính là có thư kí để ra mắt cho người ta mà thôi. Hắn cũng không hiểu tại sao đến giờ này Giang Vệ vẫn chưa về. Mà cũng không thể làm phiền anh ta, dù sao người ta cũng đang đi chơi với gia chợt cánh cửa mở ra, Lục Tuyên Yên bước vào. Trông thấy hắn ở bàn làm việc liền giật mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lục Tuyến Yên đi đến nơi làm việc giành cho mình ngồi xuống, hóng một ít không khí trong lành bên ngoài cửa sổ rồi bắt tay vào việc của mình. Khi sự chú ý khác xuất hiện, Mặc Băng Tước nhanh chóng gấp máy tính lại nhìn theo bóng dáng Lục Tuyến Yên. Hắn biết cô muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ là vài chữ "Buổi sáng vui vẻ Tổng giám đốc" rồi lại thôi. ...Từ xa xa đâu đó ở một tòa nhà cao tầng đang ngừng thi hành. Lại anh chàng bắn tỉa đó, đang sắp xếp tất cả dụng cụ lên lan can rồi bắt đầu nằm xuống và ngắm. Thật trung hợp và may mắn, Lục Tuyến Yên ngồi ngay vị trí cửa sổ. Hắn cười nhếch miệng, lần này đảm bảo không trật nữa. Và hắn như vậy cũng bị Lục Tuyến Yên tình cờ cảm nhận thấy. Luồng điện của hắn rất cao, phóng hẳn đến nơi này. Lơ đi nhìn vào màn hình máy tính và muốn tránh khỏi nó, nhưng nhìn sang bên kia, vị trí bàn làm việc của Mặc Băng Tước vừa vặn với đường đi của viên đạn. À không, đó là kim châm, và còn có độc. Cô khổng biết ai lại có ý định sát hại mình như thế. Nhưng chuyện để cho người khác liên lụy là một chuyện tất nhiên không được xảy ra. Lục Tuyến Yên biết, hắn sắp sửa bắn rồi. Cô nhanh chóng đánh máy như một con robot in ra giấy một bản thảo nhỏ không nhanh không chậm tiến đến chỗ Tổng giám đốc, trong ngày anh đi nước ngoài có một số nhà thầu muốn hợp tác với công ta chúng ta. Họ muốn đặt đồng hồ nhãn hiệu BT vào một số thứ như đồ chơi, trang sức. Và bản hợp đồng mà tôi sắp đưa đây là từ tập đoàn Mã Tư, là một công ty sản xuất...- Đưa đây. Công nhận Lục Tuyến Yên rất cảm thấy không hài lòng khi có ai đó chen vào lời nói của mình. Nhưng dù sao, cũng không muốn hắn bị liên lụy bởi mình cho nên sẽ cắn răng cho qua, cho Tuyến Yên đứng đó im lặng nhìn hắn soạn giấy tờ. Cô đã rất cố gắng để bản thân mình cánh ra hắn, nhưng rồi giật mình khi nhận thấy tia laze đỏ máu đang hướng về phía này. Không cần suy nghĩ, Lục Tuyến Yên bước lên một bước vô tình vấp thải tấm thảm kê chiếc bàn đắt tiền của hắn ngã nhào về trước. Mặc Băng Tước vốn dĩ đã cảm thấy rất rõ mùi hương đặt biệt trên cơ thể Lục Tuyến Yên truyền tới. Rồi bỗng nhiên nó gần hơn, gần hơn nữa khiến hắn phải ngước mắt lên thì giật mình khi trông thấy cô đang ngã về phía mình. Hắn không ngần ngại văng sấp tài liệu đó qua một bên rồi đón lấy cô. Nhưng không ngờ, cái ghế thượng hạng hắn mới đặt mua hôm qua bên Mĩ liền bị gãy chốt vì sức nặng của hai người. Cơ thể Lục Tuyến Yên đè lên Mặc Băng Tước, hương thơm đặt biệt ấy đã rõ càng rõ châm lúc ấy vừa vặn bắn sang, lại thêm một lần hụt nữa trong khắc chót, hôm nay hắn sẽ phải thật sự bay đầu. Tên bắn tỉa sắp xếp lại đồ nghề của mình. Lang bạc trên giang hồ bao nhiêu năm, cuối cùng phải chấp nhận thất bại đến hai lần chỉ vì một đôi cẩu nam nữ. Vậy thì sống làm gì nữa?Mọi thứ đã đúng như dự tính, Lục Tuyến Yên vội lăn khỏi người Mặc Băng Tước. Hắn cũng thuận thế mà ngồi dậy. - Tổng giám đốc anh không sao chứ? Tôi không cố ý, xin lỗi anh. - Không sao. Rồi Mặc Băng Tước bỗng nhiên đứng dậy vớ lấy điện thoại đặt lên tai trong khi chẳng nghe thấy tiếng chuông reo nào cả. Mà cũng có thể là do hắn để chế độ im lặng, rồi Lục Tuyến Yên cũng nhanh chóng bỏ qua. - Được rồi. Chuẩn bị xe. Nói rồi hắn liền đi khỏi. Lục Tuyến Yên nhân cơ hội rút cái khăn tay trong túi mình cầm một đầu kim rút ra khỏi bức tường. Nó đã đi xuyên qua lưng cô rồi nhiễm máu, chất độc này rất đặc biệt. Không biết đã chế tạo ra nó, chỉ thấy nó thật sự khiến cho cô phải suy nhược tinh thần. Bây giờ đã đến giờ ăn sáng, cô còn phải mau đến bệnh viện. Chất độc hôm qua cô vô tình nhiễm phải đã gần loại bỏ đi hết bây giờ lại thêm, và nó còn đâm xuyên một đường dài qua da thịt nữa. Ôi bỗng nhiên thấy thương bác sĩ, phải chữa trị cho con nhỏ dở hơi này như cô. Lục Tuyến Yên quay sang cửa ra vào vừa gói cây kim lại cho vào túi, vô tình nhìn thấy hắn đang đứng cao sừng sững ở cửa liền giật mình. - Sao... Sao anh lại ở đây?- Cô tưởng tôi là thằng tên ngốc sao?Lục Tuyến Yên đứng đó không nhúc nhích, bây giờ đã gần đến giờ hẹn với bác sĩ, anh ta đã gạt đi hết tất cả những ca bệnh không nguy hiểm để được khám cho cô. Và Lục Tuyến Yên cũng rất nôn nao để nhận kết quả xét nghiệm từ anh ta, về cái thứ chất lỏng kì lạ có thể gây biến chuyển trạng thái cơ thể cô như thế này. - Tôi... tôi đi ăn sáng. Dứt lời Lục Tuyến Yên đi nhanh qua hắn. Mặc Băng Tước nhanh tay hơn vòng tay qua eo cô móc vào túi rút tấm khăn có chứa cây kim nhỏ đó. - Anh... anh làm gì vậy?Phản ứng Lục Tuyến Yên rất nhanh quay lại chụp lấy thứ vừa bị lấy đi. Nhưng, chiều cao của hắn và cô quá khác biệt. Chỉ cần hắn giơ lên cao, dù có thêm mười phân của giày cao gót cũng không tới được. Cảm thấy bản thân mình đã quá gần gũi với hắn, Lục Tuyến Yên một bước lùi ra sau mỉa mai Anh là tổng giám đốc của Băng thị, tại sao phải đi móc túi người khác? Anh thiếu tiền đến vậy sao?Hắn nhíu mày nhìn cô. - Tiền? Cô...- Thế thì trả tiền cho tôi. Trong tấm khăn đó lại tiếp tục không nói gì cười gian tà văng nó lên tận cái mái bắt ngang trên cánh cửa. Lục Tuyến Yên há to Anh làm gì vậy?- Lấy đi. Thật hết nói nổi với hắn. Cô tìm kiếm xung quanh thì thấy cái thang đang dựng bậy ở đó. Nó là thang sắt nhưng với sức lực của Lục Tuyến Yên thì mọi thứ lại chẳng là vấn đề. Cô bắt nó lên vừa vặn chạm đến cái mái kia tháo giày ra bỏ một bên, khiến cho bản thân càng trở nên nhỏ bé. Lục Tuyến Yên không để tâm đến sự lắc lư của chiếc thang, chỉ cần biết là cần lấy nó ngay bây giờ. Chiếc thang càng lung lay bao nhiêu là nó càng trượt xuống, chỉ còn thiếu không bao nhiêu nữa là sẽ ngã xuống ngay. Mặc Băng Tước thấy thế liền nhíu mày khó chịu, là do hắn không nhìn thấu được con người cô hay là do cái sự liều mạng đó? Lục Tuyến Yên leo đến nơi tận cùng liền giơ tay vớ lấy nó nhưng khi vừa vớ tay gần đến thì chiếc thang nghe cụp một tiếng, nó ào ra sau rồi ập xuống nền đất. Đến lúc này Lục Tuyến Yên mới nhận ra rồi sợ hãi tròn mắt nhưng không thể làm gì đành để cho bản thân rơi tự do xuống. Mặc Băng Tước ngắm đủ góc độ một chân bước đến ôm lấy eo Lục Tuyến Yên vào lòng. Lưng hắn theo lực mà ngã ra sau chạm vào cái bình hoa gần đó. Nó ngã xuống vỡ một cái choang to tiếng, và thêm cả chiếc thang, nó ầm một cái lên sàn nhà nghe vang vọng hơn nữa. Khả Sanh đang ở đằng xa nghe thế liền khẩn trương chạy đến. Mặc Băng Tước vẫn còn tỉnh táo cởi áo khoác của mình choàng lên người Lục Tuyến Yên. Hắn không muốn ai thấy máu của Lục Tuyến Yên, và trên lưng cô đang rỉ ra một khi ngã vào lòng hắn, Lục Tuyến Yên cảm thấy rất choáng. Đầu óc cô bắt đầu quay mòng mòng vì đến thời gian thuốc hết tác Thuốc...Lục Tuyến Yên lí rí trong miệng rời khỏi Mặc Băng Tước. Cô cũng không nhận ra hắn khoác áo lên mình, chỉ một cách vô thức vào trong đến nơi túi xách lục lọi tìm thuốc mà bác sĩ đã đưa phòng hờ trường hợp không đến được. Bây giờ cô chỉ cảm thấy, bản thân đã yếu đuối quá nhiều trước mặt hắn, ngất đi trong lòng hắn không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể, chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa. Thuốc ngấm nhanh vào cơ thể khiến Lục Tuyến Yên tỉnh táo hơn. Lúc này mới nhận ra trên người mình là áo khoác của hắn. Lục Tuyến Yên vội cởi ra ngay thì thấy máu liền choàng vào lại. Cây kim vẫn chưa được Chuyện gì xảy ra vậy?Khả Sanh lo lắng hỏi. Vừa nãy lưng hắn chạm mạnh vào cái bình hoa kia, nó vốn dĩ được xây cứng lên cây trụ nhỏ mà còn bị vỡ ra, cho nên lưng hắn đã chịu một lực rất Chắc là xương nói rồi đi vào trong thì gặp Lục Tuyến Yên đang bước ra tay chống nạnh hất cằm Trả cho tôi. Tiền của Tôi có thể đưa cô gấp mấy lần số tiền đó. - Tiền của tôi có mùi hương của tôi. Còn anh? - Mùi hương cơ thể tôi cũng đâu tệ. Nó rất cuốn hút cô mỗi lần... Lục Tuyến Yên nhanh chóng bước đến chụp miệng hắn lại. Mặc dù cô lùn hơn hắn hai mươi xăng nhưng cũng không đến nỗi không vớ đến. Mặc Băng Tước lại nhếch miệng hất tay Lục Tuyến Yên ra gian manh Hành động này là có ý gì?Bỗng chốc mặt Lục Tuyến Yên đỏ bừng. Cô rời tay mình khỏi hắn lùi sâu một bước. - Hết giờ cho cô. Chút nữa đi gặp đối tác với tôi. Lục Tuyến Yên cúi gầm mặt xuống, trong túi chỉ còn một viên thuốc, một lần chỉ có tác dụng trong sáu giờ. Bây giờ đi gặp đối tác tại công ty người khác, sẽ không tránh khỏi việc tư vấn và đứng quá lâu. - Nhưng tôi chưa ăn. Nếu đi cùng anh... không phải sẽ rất mất mặt sao?- Tôi đưa cô đi ăn. Nói rồi hắn bước vào cất máy tính vào trong hộc bàn khóa lại nói với Khả Ghế gãy rồi. Nói thật là mỗi lần Mặc Băng Tước nói ra câu gì chỉ cần có mặt ở đấy là sẽ chú ý ngay. Ngữ điệu của hắn đối với mỗi người mỗi khác, nhưng đối với Liễu Hê, Khả Sanh và Lục Tuyến Yên thì rất giống nhau. Cô không hiểu sao mình lại ngang hàng với hai người kia. Nhưng cũng có thể, đối với từng tầng khác nhau thì sao?Khả Sanh nhìn hiện trường một chút rồi đi ngay. Thấy vậy Lục Tuyến Yên liền cởi áo của hắn ra khoác lên Anh làm thế để làm gì? Thích tôi giặt đồ cho lắm sao? Tôi nói trước là tôi giặt tay, không phải máy đâu. - Tôi không thể để người khác nhìn vào rồi nói là tổng giám đốc ức hiếp nhân viên mình được. Mặc nó đi, không cần phải trả lại. - Ngày mai tôi sẽ mang đến trả cho anh. Lục Tuyến Yên này không muốn nhận đồ chùa của người khác. Mặc Băng Tước méo mặt nhìn cô, đâu phải hắn là kẻ hay bố thí? Chỉ là muốn cô hiểu ý mà giữ lấy cái áo để rồi che đi vết thương đang chảy máu thôi mà. - Nhưng... không nhẽ là mặc như thế này gặp đối tác của công ty sao?- Cứ để yên như vậy. Liễu Hê chuẩn bị xe rồi. Đi. Ra khỏi phòng làm việc Lục Tuyến Yên lại một lần nữa nhìn lên cái mái. Bây giờ rất bất khả quan để lấy nó. Nếu để đó quá lâu chất độc sẽ khô đi, như thế sẽ gây khó khăn cho ban xét nghiệm. Hiện vẫn chưa xác định được thành phần của nó có gì, cho nên cũng không biết có nên làm nó lỏng đi bằng cách nào. Lúc gần lên xe, Lục Tuyến Yên bỗng có điện thoại. Và là của anh chàng bác sĩ trẻ tuổi Tôi đi nghe điện Tôi nghe. - Cô Lục, mẫu thí nghiệm đã bị lấy mất. Nưng kết quả xét nghiệm cũng đã có. Nó là một loại chất dịch đặt biệt chỉ có thể có tác dụng với cơ thể cô. Không có nghĩa là không ảnh hưởng lên người khác mà là khi người đó là cô, công dụng của nó sẽ phát huy tối đa. - Cảm ơn anh. - Cô có thể đến chỗ chúng tôi chứ?- Bây giờ thì vẫn chưa được. Bác sĩ Trương có thể cho tôi thêm chút thời gian cho đến khi hoàn thành buổi họp báo được không?- Điều đó tất nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần cô Lục uống thuốc để ngăn chặn nó tái phát. Chúng tôi sẽ tiến hành tiết chế thuốc giải nó. - Tôi xin cảm ơn anh lần nữa. Lục Tuyến Yên tắt máy ngẫm nghĩ. Ngoài ba mẹ thì ai biết được bí mật về cơ thể và cuộc đời cô? Và hẳn người này biết rất rõ, mới có thể chế ra loại thuốc này. Và cả, mẫu thí nghiệm đã bị lấy mất, còn mẫu kia thì hiện tại cách xa cô quá. - Tuyến Yên. Giọng nói này rất giống giọng của Tô Lộ Minh. Lục Tuyến Yên quay lại liếc dọc nhìn ngang, đây là Băng thị, sao anh ta lại ở đây?Tô Lộ Minh hớn hở chạy nhanh đến bên Lục Tuyến Yên. Anh cười lộ ra hàn răng đều trắng ngắt, trên tay cầm hộp cơm đóng hộp cẩn thận, nhìn là biết cơm tự tay làm. - Anh... anh làm gì ở Băng thị?- Tôi cũng là nhân viên ở đây cơ mà. Cô không biết sao? Cũng phải, tôi là ở tầng hai còn cô tận tầng bốn mươi cơ mà. - Thật sao? Vậy chúng ta có thể hẹn nhau cùng ăn sáng, ăn trưa và cả... Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên cảm thấy vai mình bị thứ gì đó bắt lấy một cách mạnh bạo lôi về sau. Mặc Băng Tước ôm lấy cô nhìn thẳng vào Tô Lộ Minh. - Cô muốn bị trừ lương nữa sao?Vừa nói hắn vừa liếc xéo Lục Tuyến Yên trong lòng mình rồi lại liếc sang nhìn Tô Lộ Minh. Anh ta trông vấn rất hồn nhiên đua hộp cơm ra trước mặt Lục Tuyến Yên. - Tôi đã làm nó cho cô. Nhận lấy nhé. Lục Tuyến Yên miểm cười định nhận lấy nhưng rồi lại bị Mặc Băng Tước gạt tay đi. - Đồ ăn nhà làm tuy tốt nhưng không đủ. Thư kí của tôi cần no bụng để tham gia dự thảo. - Băng, anh sao lại quá đáng như vậy. Cái này là Tô Lộ Minh...- Im lặng. Vào xe. - Tại sao tôi phải nghe lời anh? Hộp cơm này, rồi anh dẫn tôi đi ăn thì vẫn đủ. Còn thiếu nữa cơ. Tô Lộ Minh, đưa nó cho tôi. Lục Tuyến Yên nhận lấy rồi nói tiếp tít mắt cười. - Anh đừng lo, dạ dày tôi lớn lắm. Nói rồi cô đi nhanh vào xe theo lời của hắn. Vậy là thuận hòa cả hai bên ha. Sau khi hộp cơm đã tuột khỏi tay mình, Tô Lộ Minh miểm cười nhìn Mặc Băng Tước. Hắn biết, nó không phải là nụ cười chào hỏi bình thường, mà là một nụ cười đắc thắng, đang muốn thách thức chiến đấu với ai đó. Mà ngoài Mặc Băng Tước thì còn ai?*** Chương 23 Dư Vỹ.
Đánh giá từ 13 lượt Tác giả Chó SủaLà ta đang ngủ, là Lục Tuyến Yên đang mơ thấy một giấc mơ không biết là tốt hay xấu. Cô mơ thấy người đàn ông đó đã đi xa khỏi cô rồi còn dắt theo ả đàn bà đáng chết kia. Đẹp, đẹp lắm. Cô cười có gắng mở mắt dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, hôm qua vừa nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty hắn nên bây giờ cô cũng nhận thức được mình không phải đi làm. Đôi mắt đang muốn mở to lên nhưng rồi lại cụp xuống thoải mái thưởng thứ giấc ngủ hiếm có này. Hôm nay không phải đi làm! Hôm nay không phải đi làm!!Tuyến Yên cười tươi như hoa trong trạng thái nhắm mắt, tảng đá nặng trên người coi như đã hoàn toàn được gỡ bỏ. Loại đàn ông phụ bạc đó Lục tiểu thư này không cần. Hahaha!!- Cười???Nắng đã sớm đánh thức cô ngay từ đầu chỉ là cái giường này êm ấm quá nên cô không muốn thức dậy. Trời trở đông rồi mà. Sao hôm nay cái giường của cô lại ấm thế nhỉ?!Có một điều khác thường ở đây, tại sao phòng cô lại có giọng của nam nhân? Và tại sao nó lại trầm ấp như thế. Khác, dám chắc không phải của tên đàn ông khốn kiếp kia. Không lẽ... là trộm? Và hắn nhìn thấy cô trên giường thế này là muốn... cưỡng chế cô sao???Lục Tuyến Yên một lượt rà sót lại căn phòng của mình. Bên cạnh bàn đèn có một cây pin gậy dài, dưới chân giường có một cái máy hút bụi và trên hết, bên cạnh cái gối cô đang nằm có một cái máy tích điện. Tên này, hắn tới số rồi. Trong tình huống này trong căn phòng này cô đang là người chiếm thế thượng phong. Bây giờ có lẽ hắn đang tưởng rằng người trên giường đang ngủ say và cố đánh thức dậy. Chắc chắn là Còn không mau mở mắt?!Gặp một tên trộm hung hăng, Lục Tuyến Yên sau đó còn bị hắn ép cưới bằng đạo lý Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới cùng đón đọc truyện ngôn tình thú vị này nhé!
Tên truyện Lên giường với tôi thì phải cưới giả Chó Sủa.*** Chương 18 A new Tuyến Yên vẫn cứ ngơ ngác cho đến khi bị một người vô va tình va trúng. Cô nhìn chàng trai trước mặt miểm cười giật lấy lại khay thức ăn rồi nói. - Anh đã nói vậy thì tôi không phụ lòng Nói rồi Lục Tuyến Yên đi thẳng đến quầy hàng. Ai ai cũng nhường lối đi cho Ông chủ, cho tôi phần to nhất và nhiều nhất ở trai ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của Lục Tuyến Yên đang đợi ông chủ cho thứ ăn vào khay. Khi đưa ra đề nghị này anh cứ nghĩ đến hai phương án. Một là cô ấy sẽ từ chối hai là sẽ nhận lời một cách khiêm tốn. Ai ngờ đâu... mà cũng không sao, là anh làm thì anh cũng còn một bàn trống duy nhất, cả hai cùng ngồi xuống cùng ăn và cùng phiếm chuyện. Thấy anh chàng ấy cũng theo mình ngồi xuống bàn, cũng niềm nở một chút giới thiệu qua. - Tôi là Lục Tuyến Yên. Lục Tuyến Yên nghĩ không cần phải cho người khác biết tuổi mình làm gì. Chỉ cần có cái tên là đã đủ xưng hô rồi. - Tôi là Tô Lộ Minh năm nay 32 tuổi. Rất cảm ơn cô lần nữa vì đã giúp tôi giữ số tiền này. Mà... cô không ăn hải sản sao?Tô Lộ Minh vừa nói vừa nhìn lên xuất ăn khổng lồ mà Lục Tuyến Yên đang từ từ chén lấy. Chỉ toàn thịt và rau, anh không hề thấy mỗi một khúc cá, con tôm hay miếng mực nào. Trong khi nó được nhiều người khác tranh giành nhau từng miếng. - Tôi bị dị ứng với hải sản. Chỉ cần ăn một chút vào cũng đủ phải túc trực tại nhà ba ngày liền. Tô Lộ Minh liền làm ra vẻ ngạc nhiên bất ngờ có hơi lố lăng. - Kinh khủng tới vậy sao?- Lục Tuyến Yên ngẫm nghĩ gật Quả thật nó rất kinh Cô không để tâm mấy đến tâm thái của chàng trai Mà anh ra ngoài với số tiền mặt như thế trên người rất nguy hiểm. Sao không mang vào ngân hàng đi. Như thế sẽ an toàn hơn. Cho dù ngân hàng có bị cướp sạch tiền thì nhà nước cũng có nghĩa vụ phải trả cho anh mà. Tô Lộ Minh mím môi nín cười. Lục Tuyến Yên thật vui tính, chỉ vừa gặp nhau lần đầu đã có thể niềm nở như Vì tôi cần giao số tiền này cho một người. Và họ cần tiền mặt. Lục Tuyến Yên rất muốn nói tiếp nhưng lại thôi. Cô gật gù thuận theo ý kiến của Tô Lộ Minh. - Tôi gọi cô là Tuyến Yên Lục Tuyến Yên liền gật Vừa nãy tại sao cô lại dùng chân đá hắn, mà không phải là nói to cho mọi người biết. Xung quanh nhiều người như thế hắn sẽ bỏ chạy ngay mà. Nghe thế cô liền lập tức trả Gãy tay rồi hắn sẽ không thể trộm lấy đồ người khác. - Gãy?!- Ít nhất hắn cũng không thể tháo bột khi chưa đầy năm Năm??Thường thường một người dù có gãy tay hay gãy chân đều sau ba tháng là lành hẳn. Năm tháng thì chủ đối với những người nặng hơn là gãy luôn xương Tôi chỉ định đá hắn gãy một bên tay thôi. Ai ngờ tay kia của hắn cũng...- Lục Tuyến Yên thở Là tôi không cố ý. Bỗng nhiên đồng hồ của Lục Tuyến Yên vang lên. Từ nãy đến giờ không chú ý, thực ra Lục Tuyến Yên đã ăn hết phần ăn của mình. Trong khi Tô Lộ Minh chỉ vừa ăn mới được một nửa. - Đến giờ tôi phải về công ty rồi. Tạm biệt anh nhé. - Được. Tô Lộ Minh ánh mắt thâm sâu nhìn bóng dáng Lục Tuyến Yên rời đi. Mãi cho đến khi cô khuất dáng ở tuyến đường cho người đi bộ. Anh miểm cười Ông chủ, tính tiền. ...Về đến công ty và để lên tầng trên cũng phải qua sảnh chính. Bỗng nhiên có sự việc gì đó nhốn nhào xảy ra kéo theo rất nhiều nhân viên "nhiều chuyện". Lục Tuyến Yên không muốn quan tâm nhưng...- Nhanh lên, hai chị em họ sắp choảng nhau luôn rổi. Khi nghe đến ba chữ "hai chị em" trong đầu Lục Tuyến Yên liền nghĩ đến Liễu Hê và Liễu Nạch. Vốn không muốn nhiều chuyện nhưng vẫn lao vào xem sao. Lâu lâu bà tám một chút chắc sẽ không bị quật. Bên trong đại sảnh của nhà ăn, Liễu Hê và Liễu Nạch cùng nhau đứng đó ánh mắt hung tợn nhìn nhau như muốn phóng ra tia lửa. Trong đầu mọi người cứ tự hỏi Liễu Nạch rốt cuộc lại phạm phải sai lầm gì. Vì từ trước đến giờ cô ta chỉ là một kẻ chuyên gây loạn ở nơi này mà thôi. Hầu hết nhân viên ở đây đều một lòng thông cảm cho Liễu Hê vì Liễu Nạch là em gái cô ấy. Một tay muốn đuổi em gái mình ra khỏi công ty trước định kiến của gia đình không phải là chuyện hay ho cho lắm. - Tôi không còn chỗ trống nhịn nữa đâu Liễu Nạch. Đừng khiến tôi phải một tay gạch thẳng cô ra khỏi cái công ty này. - Cô thử xem, đừng khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh đồ lập dị. Lập dị đối với một người phụ nữ, phát ngôn của cô ta khiến Lục Tuyến Yên đã từ không tụt xuống con số âm. Không thể nào sinh thiện cảm nổi mà. Liễu Hê bỏ ngoài tai hai từ "lập dị" đó, như là đã quen rồi vậy. - Tháng này cô không mang giày công ty đến 23 lần, không trang phục đầy đủ 17 lần, trang điểm quá đậm. Và nặng nhất cô lại khiến Tiffany phải nhập viện. Còn gì để chối cãi nữa không? Chỉ cần một mình nó tôi đã đủ trình để đá cô ra khỏi nơi này Liễu Hê vẫn rất bình tĩnh Tôi thích đấy, cô điều tra để làm gì? Chuyện tôi làm với Tiffany là do cô ta ngu ngốc mới bị ngộ độc thực phẫm. Là một đầu bếp như cô ta mà lại dễ dàng... Liễu Hê!!Chưa nói hết câu, bàn tay Liễu Hê bỗng nhiên nâng lên một đường thẳng gián xuống. Liễu Nạch sợ hãi hét lớn nhắm mắt nghiêng đầu. Nhưng mãi đến ba giây sau cô vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Lục Tuyến Yên bước đến nhẹ nhàng đón lấy bàn tay đang nổi gân xanh của Liễu Hê. Cô nhìn Liễu Nạch đang mang vẻ mặt sợ hãi kia thì hả dạ Bàn tay của cô không nên chạm vào thứ dơ bẩn Hê ngạc nhiên nhìn Lục Tuyến Yên hạ tay xuống. Mọi thứ trong đầu cô nãy giờ đã bay đi đâu mất bây giờ chỉ còn hình ảnh nụ cười thiên thần đang hé kia. Cộng thêm hành động bắt lấy tay cô ôm vào lòng, khiến Lục Tuyến Yên càng giống hơn với một người mẹ quả cảm. Liễu Nạch cũng ngạc nhiên không kém khi Lục Tuyến Yên bỗng nhiên xuất hiện và đỡ lấy cánh tay kia. Nếu không không biết khi vướng phải bàn tay đó khuôn mặt sẽ sưng vù đến cỡ nào. Liễu Nạch cứ tưởng Lục Tuyến Yên có ý tốt nên định hiền lành mà cảm ơn. Ai ngờ sau khi nghe phát ngôn từ ai đó, máu nóng không hiểu từ đâu sộc lên não. Liễu Nạch một tay nắm lấy bả vai Lục Tuyến Yên xoay lại để mặt cô hướng về mình. Bàn tay giờ đã thủ thế. - Cô biết mình đang nói ai không?!Bật!!Lần này Lục Tuyến Yên không đoán trước hành động này, cái này chỉ là theo bản năng mà thôi. Cô dùng tay đánh bật cánh tay đang muốn tát mình sang một bên, không biết dùng lực nhiều đến cỡ nào mà khiến Liễu Nạch ôm tay ngả sang một bên. Chỉ là một cái đánh tay mà khiến một người bình thường "văng" xa như thế, hầu như tất cả mọi người đều khâm phục nhìn Lục Tuyến Yên. Cô lại tức giận đến đỏ mặt, tại sao cứ thích biến cô thành trung tâm chú ý thế này. - Cô không biết sự ảnh hưởng của mình đến người khác nhiều như thế nào sao?Đây cũng chỉ như là một câu hỏi tu từ mà Lục Tuyến Yên đặt ra, cô không cần câu trả lời từ đối phương mà chỉ cần họ dảnh tai lên mà nghe được rồi. Liễu Hê thì đã cảm thấy hả hê quá đủ liền cầm tay Lục Tuyến Yên âu yếm rời đi. Cái nắm tay này không hề bình thường. Lục Tuyến Yên cảm thấy nó rất ấm áp dịu dàng, hai bàn tay áp mặt vào nhau một cách tự nhiên hòa hợp, cô lại cảm thấy, là hai người phụ nữ với nhau nhưng Lục Tuyến Yên thật sự thấy hai người rất giống tình nhân. Lục Tuyến Yên vô thức đỏ mặt, cô cảm thấy bàn tay Liễu Hê lớn lắm, như của đàn ông vậy....Tối hôm nay Lục Tuyến Yên lại được Liễu Hê đưa về nhà. Hỏi hang mới biết hiện tại Mặc Băng Tước đang ở nước ngoài nên cô phải đảm nhiệm tất cả khi hắn không có ở đây. Cô cũng có chút vui mừng. Thời gian sẽ làm cơn ngại ngùng của cô vơi đi không ít. Không những được Liễu Hê đưa về nhà mà cô ấy còn đưa cô lên tận phòng còn đợi Lục Tuyến Yên bước vào trong nữa mới yên tâm. Khi vừa mở cửa ra, quả nhiên người đón cô về vẫn là MaoMao yêu dấu. Trông thấy chủ mình về MaoMao liền chạy nhanh đến cọ sát mình vào người Lục Tuyến Yên. Cô miểm cười nhìn nó, định gọi tên như lời chào hỏi khi về nhà thì đã nghe thấy tiếng háo hức của Liễu Hê vọng đến. - Bé mèo đáng yêu quá. Cô nuôi sao Tuyến Yên? Lại đây! Lại đây ta nựng cái nào bé Hê vui vẻ ngồi xổm xuống gọi MaoMao giơ hai tay ra trước mong nó sẽ lao đến. Lục Tuyến Yên vui vẻ gọi tên MaoMao. Cô bé nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu âu yếm nhìn cô tiếp tục cọ mình vào chân chủ. Lục Tuyến Yên cũng ngồi xuống vuốt ve cằm dưới của nó, và nó vui vẻ nhắm mắt hưởng thụ. Liễu Hê thấy thế liền thích thú vui vẻ đưa tay đến định chạm vào người nó thì bỗng nhiên MaoMao nổi khùng lên quay sang cắn vào tay cô. May mắn Liễu Hê lạnh lợi nếu không sẽ phải ôm tay đau mà lái xe đi về. Liễu Hê ấm ức nhăn mặt nhìn sang Lục Tuyến Yên. Hai mắt ngấn lệ như muốn khóc. - Tại sao lại như vậy...??Câu hỏi khiến Lục Tuyến Yên cực kì bối rối. Cô cũng không biết tại sao MaoMao lại có thái độ đó, nhìn nó có vẻ bất cần và hơi chảnh chóa khi nhìn sang Liễu Hê. Một vài lần cô có giục nó sang chào Liễu Hê một cái nhưng không là không. MaoMao sang chảnh hất mặt dảnh đuôi đi vào trong nhà. •-•Liễu Hê có lẽ đã bị một cú sốc cực sốc về tinh thần. Cô vẫn cứ khư khư nhìn MaoMao đang vẩy đuôi đi vào trong. Lòng tự nhủ sẽ không bỏ cuộc. - Bây giờ cũng chưa trễ lắm. Hay vào tôi pha cho cô một ít cafe nhé. Liễu Hê liền gật đầu đồng ý ngay. Cô nhất quyết, nhất quyết phải chạm vào MaoMao cho bắng được. Lục Tuyến Yên không nhìn ra ý định của Liễu Hê. Nhưng chuyện này cũng rất bình thường. Ngồi trên sofa chính của căn phòng, Liễu Hê ngồi thật ngay ngắn và tự nhiên. Liếc mắt sang cái ghế đơn bên cạnh cách đó khoảng 1m, MaoMao đang nằm ngủ ngon lành. Liễu Hê bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất. Cô nhấc chân mình đặt lên tấm thảm từng nhịp từng nhịp thật chậm rãi và êm tai tiến đến. 3...2..1...Chụp!! Vồ!!Miaooooo!!!!!!Nghe tiếng gàp thét thảm thiết của MaoMao, đôi tay đang pha cafe cho Liễu Hê bỗng nhiên co giật mạnh làm vãi ra bên ngoài một chút. Lục Tuyến Yên bỏ đó tháo tạp dề chạy ra. Đập vào mắt là Liễu Hê đầu tóc rối bù đang ôm mặt mà ấm ức. - Tại sao lại như vậy...?!- Liễu Hê cô không sao chứ?!Khà!!!!MaoMao khẹt hơi một phát rồi chạy đi lên phía trên vị trí nào đó cao cao mà nằm ngủ. Liễu Hê mím môi nhìn nó. - Tại sao vậy?!Bỗng nhiên Lục Tuyến Yên lại bật cười. Từ lúc gặp MaoMao cho đến giờ, trong miệng Liễu Hê chỉ thốt ra hai chữ "tại sao". - Chắc hôm nay MaoMao không khỏe cũng nên. Liễu Hê à cô thông cảm cho con bé Ừm!!Liễu Hê lại ấm ức gật đầu. Cô đón lấy tách cafe nóng hổi trên tay Lục Tuyến Yên từ từ thưởng thức. Hương vị đậm đà bay xộc vào mũi thơm lựng, Liễu Hê rõ ràng ngửi được cả mùi của hạt cafe nguyên chất và mùi của một chút sữa đặc tươi. Húp ngay một miếng, chiếc lưỡi bắt đầu cảm nhận vị đắng đắng ngọt của cafe và sữa. Liễu Hê nhắm mắt hưởng thụ, sao lại có người chế cafe ngon đến thế. - Ngon quá!Được khen Lục Tuyến Yên cũng chỉ biết miểm cười. - Đây là công thức mà mẹ đã truyền lại cho tôi. Cafe hạt nguyên chất được tôi đích thân mua từ Việt Nam về đấy. Ngoài ra quốc gia khác không có loại nào như thế này đâu. - Cô cũng thật là am hiểu về cafe ha!!- Tôi chỉ có hứng thứ với nguyên liệu từ Việt Nam. Thật sự cảm thấy nó có gì đó rất đặc biệt trong chất lượng cả từ trong ra ngoài. Hay lúc nào đó tôi và cô rãnh rỗi ta có thể qua đó một chuyến. - Ý kiến không tồi. Khi có thời gian rãnh nhất định tôi sẽ đi cùng cô. Trễ lắm Liễu Hê mới đi về. Lục Tuyến Yên lại không ngờ cô ấy lại rất có hứng với cái cách pha chế cafe này. Và còn bảo cô hãy nói cho mình biết với. Làm bây giờ hai mắt muốn cụp xuống ngay lập tức luôn rồi. Tiễn Liễu Hê ra cửa thì cô ấy bảo hãy vào trong đi. Nhưng mà Lục Tuyến Yên vẫn lì lợm nhìn theo hình bóng Liễu Hê cho đến khi lên xe rồi lái đi mất. Cuộc sống con người đúng là không thể đoán trước được chuyện gì cả. Người dưng bỗng hóa thành bạn khi một trong cả hai vô tình phá vỡ hức tường vô hình mà giữa ai cũng có. Để rồi thân thiện cười nói với nhau như thế. Lục Tuyến Yên vẫn cứ lì lợm suy nghĩ, có lẽ hai người đã gặp nhau ở đâu đó rồi chăng?- Tuyến Yên!!Thính giác của Lục Tuyến Yên rất nhạy. Âm thanh gọi tên cô phát ra chắc chắn đã gặp qua một lần. Cô quay lại nhìn xem đối phương là ai thì thấy đó là anh chàng Tô Lộ Minh mà mình đã gặp lúc Tô... Tô Lộ Minh. Đúng chứ?!- Thật may mắn vì cô còn nhớ đến tôi. Cô ở căn chung cư này sao? Ngay bên cạnh tôi?Lục Tuyến Yên lóng này mới để ý, bên cạnh là một phòng trống nghe nói có người chuyển đến hôm nay. Không ngờ người đo lại là Tô Lộ Minh, chàng trai mà miệng cứ phát ra hai chữ cảm ơn khi gặp cô. - Vậy anh chính là người đàn ông chuyển đến căn hộ này đó sao?- Đúng rồi. Không ngờ lại gặp cô ở đây. Vậy là chúng ta có duyên rồi. - Chắc là như vậy rồi. - À!! Tôi không rõ lắm về cấu trúc của căn hộ. Cô có thể giúp tôi giới thiệu một chút không?Lục Tuyến Yên nhìn khuôn mặt thân thiện của anh ta sự cảnh giác liền hạ xuống con số không. Có lẽ cũng không nên đa nghi quá. Huống chi cô lại là ân nhân của anh ta. Chắc là sẽ không có ý xấu gì. - Được!! Tôi giúp anh mang đồ vào. Lục Tuyến Yên nở một nụ cười nhìn anh. Má lúm đồng tiền bỗng nhiên xuất hiện cùng với độ cong của đôi môi. Tô Lộ Minh vốn dĩ không muốn để ý nhưng đã bị hớp hồn từ lúc nào nhận chẳng ra. Hai má anh bỗng nhiên nóng bừng quay mặt sang hướng À, cảm ơn cô nhiều Tuyến Yên đón lấy túi đồ nhỏ trên tay Tô Lộ Minh mang vào trong. Còn anh thì nhanh chóng xuống dưới lấy thêm đồ đạc mang vào. Liễu Hê nghe tiếng bước chân đang đến nơi này liền tháo giày cao gót chân trần chạy đi. ...- A!!!Tô Lộ Minh trên tay đang mang một cái thùng to tổ tướng. Vì nó khuất tầm nhìn khiến anh không nhìn thấy những vật cản phía trước như mình đoán. Chân vô dụng động phải chân bàn nghe một cái cốp. Một chân đứng trụ không vững Tô Lộ Minh nghiêng người sắp ngã liền được Lục Tuyến Yên rất nhanh lao đến đỡ lấy lại. - Cẩn thận chứ!!- Chân tôi đau Lộ Minh đau đớn ôm lấy cái chân đang dần sưng lên của mình thuận đường ngồi xuống ghế sofa. Anh vén quần lên, nó đã sớm bầm tím. - Tôi bất cẩn quá!!- Anh không sao chứ?! Hay để tôi mang những thứ này vào. Anh cần đặt nó ở đâu?- Phiền cô quá!! Tôi muốn mang nó vào phòng tắm. Lục Tuyến Yên gật gù ngồi xổm xuống nhìn qua vết thương của Tô Lộ Minh. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vài khiến anh đau mà giật mình một cái. - Tôi xin lỗi. Nói rồi Lục Tuyến Yên quay phắt ra sau ôm lấy chiếc thùng đi thẳng vào phòng tắm. Bên trong cũng chẳng có gì nổi bật. Chỉ là một túi một giặt, dầu gội, sữa tắm, khăn bông cùng với bót đánh răng, dao cạo râu... Ngoài ra, cô còn thấy một hộp Durex đặt bên trong. Lục Tuyến Yên tò mò cầm nó lên, đúng như cô đoán, cái thứ này chỉ có đàn ông mới biết dùng. Sự tò mò cũng chỉ dừng lại ở đó, bây giờ cô sẽ đến siêu thị mua một ít bông băng. Chân của Tô Lộ Minh chỉ là bầm tím, nhưng nó khiến con người đau hơn khi bị phải một vết cắt nhỏ. Bên ngoài, thật ra chân của Tô Lộ Minh không đau lắm như những gì anh biểu lộ bên ngoài. Đứng ở góc khuất, anh nhìn tấm lưng mảnh khảnh đó đang di chuyển để đặt từng thứ vào đúng nơi ngay ngắn. Tô Lộ Mình nhếch môi cười gian xảo muốn bật thành tiếng khi trông thấy Lục Tuyến Yên cầm Durex lên mà ngắm nghía. Ra bên ngoài thì trông thấy Tô Lộ Minh vẫn ngồi đó. Trời bây giờ cũng đã tối quá, xe buýt cũng ít người qua lại nên Lục Tuyến Yên đành phải về căn hộ của mình lấy số ít bông băng còn lại sang. - Để máu bầm trong người rất nguy hiểm. Anh đặt chân lên sofa để tôi cho nó ra ngoài nhé. Lúc Lục Tuyến Yên ra về mà không nói một tiếng Tô Lộ Minh nghĩ cô đi luôn rồi nhưng ai ngờ chưa đầy một phút sau đã quay lại với những thứ màu trắng trên người. Lục Tuyến Yên ân cần nói với anh nhẹ nhàng đặt chân Tô Lộ Minh duỗi dài trên sofa. Cô lấy một con dao nhỏ cùng ít bông gòn để cầm máu. - Sẽ đau nhé. - Trái tim tôi bị chi phối bởi lòng tốt của cô rồi. Tô Lộ Minh say đắng nhìn Lục Tuyến Yên đang cắm cúi sơ cứu vết thương tự vạch cho mình. Bỗng nhiên một con gió bên ngoài thổi vào cửa sổ, mùi hương đặt biệt trên cơ thể Lục Tuyến Yên phưởng phất trước mặt Tô Lộ Minh. Anh ngần người thưởng thức, đây không giống như là nước hoa. Không biết, Tô Lộ Minh cảm thấy mình nghiện nó mất rồi. *** Chương 19 Tổng giám đốc!? Anh muốn mọi người biết mình là ai sao?
Tên truyện Lên giường với tôi thì phải cưới tôi. Tác giả Chó sủa. *** Chương 3 Ăn nhà ở đợ. Hắn bước xuống xe, ánh mắt như có thể phóng ra phi lao mà giết người. Kì lạ, vừa nãy còn nóng ran vì đi bộ đường dài, sao bây giờ cảm giác lại lạnh sóng lưng đến như này? Mặc Băng Tước vừa vặn bước đến bên cạnh cô khoác tay lên vai tỏ vẻ thân thiết. Hạ Sách Mịch nhìn thế ngứa mắt lắm, muốn lên tiếng chống đối nhưng so sánh hai hãng xe thì người này lại chẳng có xuất thế bình thường. Hạ Sách Mịch đứng yên đấy nhìn chăm chăm vào hắn, mong chờ câu nói gì đó phát ra từ miệng hắn. Đã phóng lao thì phải theo lao. Cũng đã nhỡ gọi người ta đến, thì cũng đến rồi, chẳng phải mục đích là đuổi tên kia đi cho khuất mắt ư. Đại sự đang chình ình ngay đó, không giải quyết thì sau này sẽ để lại hậu quả khó lường. Nếu chuyện hắn và cô không quen không biết bị Hạ Sách Mịch vô tình phanh phui thì chẳng phải cả đời này cô sẽ chẳng thể yêu thêm tên đàn ông nào sao? Ai lại muốn một kẻ luôn bị người tình cũ đeo bám chứ?? Lục Tuyến Yên thấy hắn chủ động như thế bản thân cũng không thể đứng yên. Đôi tay cô run rẩy sau lớp áo thú liền thân vươn lên nắm lấy cánh tay hắn yếu ớt chỉ chỉ. - Anh xem!! Là hắn, Hạ Sách Mịch. Hắn muốn cưỡng hiếp em, muốn bắt cóc em để tống tiền anh đấy. Khả Sanh há hốc mồm, cô gái này còn muốn đào hố chôn mình sâu đến cỡ nào nữa đây?? Mặc Băng Tước cảm nhận được cả người cô đang run lên mà nắm lấy tay hắn. Sáng nay có trông qua một lần. Cô là người cũng cao ráo đúng chất người mẫu, vậy mà khi khoác lên bộ áo thú này thì nhìn lại nhỏ bé đến thế. Thần kì thật?! Anh nhíu mày - Vừa nãy em có nói đến vế sau?? Cô giật mình buông tay hắn rồi lật đật nắm lại. - Là điện thoại đột ngột hết tiền. Xin lỗi Tiểu Hắc Miêu!! Tiểu Hắc Miêu?? Dám tự mình đặt cả tên cho hắn, lại là mèo? Ba mươi tư năm nay đã có ai làm thế với hắn chưa?? Ánh mắt Mặc Băng Tước lạnh lùng quét ngang người Hạ Sách Mịch và chiếc xe bên cạnh hắn. Tất cả... đều bình thường. - Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh nói cho em biết, em không xứng với hắn ta bằng anh đâu. Chờ xem, hai người sẽ sớm chia tay mà thôi. Hai bên cứ vậy mà đấu võ mắt với nhau. Nhưng đến cuối Hạ Sách Mịch chịu thua mà bỏ đi. Cho đến khi không còn thấy bóng đèn nữa Lục Tuyết Yên ngay lập tức thả hắn ra bước lùi về sau hướng chiếc xe 10 bước. Cô không để tâm mấy lời nói của Hạ Sách Mịch, không liên quan đến nhau nữa thì hà cớ gì phải chú ý đến nhau. Mặc Băng Tước lạnh lùng xoay người đi về phía xe. Lục Tuyến Yên nhanh hơn một chút mặt dày mở cửa xe phía sau ngồi độc mã ở hàng ghế rộng phình. Cô đang rất là đói. Và nó, vì miếng ăn cô sẽ hi sinh tất cả. Khả Sanh lại ngạc nhiên hơn quay sau mà nói - Cô còn muốn làm gì? - Tôi không muốn gặp lại hắn. Vả lại... trời cũng đã tối rồi. Hắn bước vào xe ngồi vào ghế trước không mảy may quan tâm đến cô. Khả Sanh cũng tự mình cho xe chạy về lại hướng của biệt thự. Chết tiệt!! Vậy công sức sáng giờ đã bỏ đi đâu?? Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn. Còn bây giờ, không chừng còn phải ở chung một nhà. Cho đến phút cuối lại thành ra như thế này, ông trời à có phải những thứ tuyệt vời hôm nay chỉ là ảo giác không? ... Lục Tuyến Yên nhất quyết không nghe theo lời Khả Sanh mà đi vào bất cứ căn phòng nào. Đó có thể là một cái bẫy. Hắn sẽ sắp xếp cho anh chàng ấy kéo cô vào một căn phòng đầy bừa bộn và nói rằng "Nếu muốn ngủ êm ấm ở nơi này thì hãy dọn dẹp cho gọn gàng đi." Chắc chắn là như thế. Nam thần ở thời đại này rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Sự thật là bây giờ đang thất nghiệp nhưng việc làm lao công cho người khác không phải công việc mà cô mong muốn. Vả lại việc này lại làm không công. Ai lại muốn lao đầu vào bao giờ?? Ọt... Lục Tuyến Yên xấu hổ cuối đầu, hắn đang ở trong bếp chắc là sẽ không nghe thấy đâu nhỉ. Căn biệt thự to lớn này bây giờ chỉ còn hai người, chàng trai kia đã về mất rồi. Với cái sự im lặng này không biết tốc độ âm thanh có thể phóng đến hay không? Cô buồn ngủ lắm, đến nỗi chẳng thể đỡ mí mắt lên. Đợi hắn dùng bữa trong bếp xong thì cô sẽ lén lút một chút rồi sẽ đánh một bữa no nê. Nam thần kinh thì vẫn là nam thần mà. Lục Tuyến Yên này đã quyết, cho dù có vào núi đao hay biển lửa cũng phải thức, phải mở mắt. Khò... khò... khò... Bạch!! - Á!! Lục Tuyên Yên thức giấc với việc tự mình làm đau mình. Cô mở ngồi dậy, tay cô đang đập cái gì thế này, đã vậy còn thấy nóng nóng. Có phải là... A!!! Trên má in hẳn năm ngón tay rồi. Là ai, thần thánh phương nào lại dám làm lão nương ra nông nỗi này, là con bọ nào, chết tiệt!! Cô nhận ra, mình đang ở trong bếp. Hai chân rón rén bước vào trong theo hướng ánh sáng từ chiếc đèn trần với ánh sáng nhỏ nhoi bên ngoài. Cô lấy mũi khịt khịt đánh mùi, có mùi của thức ăn nhưng lại không phải phát ra từ trong này. Mà nơi nào đó... ở vị trí cao hơn. Lục Tuyến Yên cứ bước đi mãi đễn nỗi đang bước trên cầu thang mà mình không nhận ra. Trên hành lang tối ôm, duy chỉ có một căn phòng là hé mở. Ánh sáng mờ ảo bên trong chạy ra ngoài thu hút tầm nhìn của chú thỏ. Cô đi nhanh đến, nhờ có tấm đệm êm dưới chân mà không gây ra tiếng động. Lục Tuyến Yên nhìn vào bên trong, thì ra đây là phòng hắn và hắn đang ngủ trên giường. Cô đẩy cửa vào sâu bên trong nữa, nhà giàu cái gì cũng hiện đại, cánh cửa như thế này mà chảng phát ra bất cứ âm thanh nào. Vừa mở cửa ra đã trông thấy xuất hăn đang lở dở trên bàn. Lục Tuyến Yên không biết mình đã đi vào hang sói bằng cách nào. Bật!! Đèn được mở lên bất ngờ. Lục Tuyến Yên đưa mắt nhìn xung quanh một vòng tình cờ thấy bóng dáng đen thùi lùi của ai đó đang đứng ở góc tường. Ách!! Là Slanderman sao?? Không lẽ... cô sắp bị bắt cóc. Cô đảo mắt qua lại nhanh nhất chộp lấy cái đèn bàn giơ lên, Slanderman thì sao? Cũng chỉ là trò dọa người. Bắt được hắn rồi sẽ tra hỏi xem hắn đã làm công ăn này bao nhiêu năm, kiếm bao tiền. Học hỏi hắn một ít cũng được nhỉ? *Hết thầy rồi hay sao mà lại theo học một kẻ giết người?? - Cô làm cái gì vậy?? Khi hai tay cô nâng cái đèn lên rồi xoay người mới vỡ lẽ, đây không phải là Slanderman. Mà là... hắn. Hai tay cô hạ xuống, miệng không hẹn mà nuốt đi nước bọt. - Tôi... Đang ấp úng thì hắn đột nhiên lao đến áp mạnh cô vào thành cửa. Nó đã bị khóa từ lúc nào? - Cởi áo ra!! - Cái gì??- Lại chuyện gì mà bảo cô phải cởi áo? Đêm qua vẫn chưa đủ hay sao? - Sao cô dám lấy nó mà không có sự cho phép của tôi?? Hắn cầm một ít ở ngực cô mà nâng lên, thì ra ý hắn là bộ liền thân này. - Chẳng phải anh đã nói là quần áo ở tủ hay sao? Không nó rằng cấm động vào ngăn nào thì chẳng phải được tự do chọn lựa?? Hắn không muốn nghe nói nhiều. Một tay giữ cô lại còn tay kia linh hoạt đẩy mũ cô xuống rồi kéo đường khuy theo một đường thẳng. Nó không thẹn mà trượt dài từ trên xuống dưới đất. Sáng nay bộ đầm đen đó cô đã bỏ đi nên bây giờ chỉ còn nội y và cái áo mà anh chàng kia đưa. Khi nó rơi xuống đất liền có luồng gió từ ngoài cửa sổ chạy vào. Lạnh!! Lục Tuyến Yên co người khép hai chân lại gần nhau, hai tay cũng thế mà rúc vào trong cánh áo. Mặc áo của đàn ông cũng lợi thật, tay họ dài nên mới có được cái sự ấm áp này đây. Nhưng sự ấm áp ấy vẫn chưa thỏa mãn cái khao khát được ủ ấm của cô. Lục Tuyến Yên co hai tay lại nhắm mắt hưởng thụ cái nhiệt độ cơ thể đang tỏa ra. Hoàn toàn quên mất cái tư thế ám muội giữa hai người. Mặc Băng Tước quan sát chi tiết từng cử chỉ hành động của cô gái đang đứng trước mình. Trên đời có chuyện người giống người đến như vậy sao? Trông thấy mái tóc bù xù đó, hắn ngứa tay đem đặt lên vuốt nhẹ xuống. Không rối không bết dính, một đường tiến thẳng. Lục Tuyến Yên giật mình thót mắt, cô nhìn hành động của hắn, tim đập liên hồi. Hắn cứ thế tiến tới càng khiến cô ngã đầu ra sau cho đến khi đụng vào cửa. Cô định hỏi hắn muốn làm gì nhưng môi đã bị khóa chặc. Cô nhắm mắt lại cô gắng dãy dụa, hai tay liền bị khóa chỉ với một chiêu. Mặc Băng Tước hôn lâu như thế cô vẫn nhất quyết không chịu mở miệng. Hắn như mất hết kiên nhẫn thả tay mình ra khỏi tóc cô hạ xuống mép áo luồng tay vào véo mạnh một cái vào eo. - A!! Đột nhiên bị tấn công Lục Tuyến Yên không tự chủ được kêu lên một tiếng. Nhưng cũng vì nó mà hắn có cơ hội tiến vào sâu hơn. Hắn đưa đầu lưỡi mình vào mà xem xét sau đó quấn chặc lấy lưỡi cô không buông. Cứ nghĩ mình sẽ tức giận mà đẩy hắn ra ai ngờ cô lại phiêu theo nó. Hai tay được hắn thả tự do mà quàng lên cổ, một chân kiễng lên vì không thể cưỡng lại được cơn mê muội đang chiếm lấy. Tay hắn mê man tại eo cô không tiến thêm. Nhưng nó đi ngược lại với quĩ đạo hướng dần xuống dưới. Ngón giữa hắn móc vào mép quần lót của cô mà chậm rãi kéo xuống, một cách nhẹ nhàng. Hai người hôn đến khi mất hơi đi, Lục Tuyến Yên không chịu được mà rên lên vài tiếng. Reng!!! Âm lượng tiếng chuông điện thoại quá lớn làm cả hai giật mình mà dừng hết thảy hành động. Hai bờ môi rời xa nhau, hắn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Tay kia rút khỏi người cô mà mò lấy điện thoại trong túi quần xong ngã người sang bên kia mà nghe điện thoại. - Chuyện gì?... Tôi biết rồi, mai sẽ sắp xếp. Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cô chỉ ước nó kéo dài lâu hơn. Không biết chỉ với ánh trăng mờ ảo như này có ai thấy được khuôn mặt cô đang đỏ như thế nào không?? Lúc nãy, là cô rất ham muốn cùng hắn... Mặc Băng Tước nhìn cô có vẻ ái ngại, đây là lần đầu hăn chủ động tiến vào một ai đó. - Đói thì ăn đi, phần cơm đó tôi chưa động vào. Ăn rồi nghỉ ngơi, sáng mai sẽ có người đưa cô vào thành phố. Hắn tiến đến nhặt lấy bộ áo thú mở cửa ra bên ngoài. Còn lại một mình cô cô đơn lẻ chiếc trong căn phòng này. Khoan đã!! không phải là căn phòng lúc sáng đây ư?? ... Sáng hôm sau khi thức dậy Lục Tuyến Yên giật mình vì phát hiện mình đang nằm trên giường. Trông khi hôm qua rõ ràng là cô đang nằm trên sofa. Không lẽ bệnh mộng du lại tái phát? Trên người cô cũng có khoác lên một chiếc áo sơ mi rộng phùng phình nhưng lại không có quần. Vì nó đủ dài, gần đến đầu gối chứ ít!! Cô vào nhà vệ sinh cá nhân trông thấy một cái bót đánh răng hoàn toàn mới còn trong hộp. Bí thế vì hôm qua đã không thực hiện thao tác này cô tự nhiên bóc hộp trét kem chà miệng. Bước xuống dưới nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ngất ngửi. Trên bàn ăn, chàng trai hôm qua đã đợi sẵn ở dưới đang chát phiếm trên máy tính. Trông thấy cô Khả Sanh đưa tay vẫy chào. Xung quanh đây chẳng thấy hắn đâu cả. - Ăn sáng rồi tôi sẽ đưa cô về. - Hắn đâu rồi? - Hắn?? Ý cô là Băng?? Cậu ta đến công ty rồi. Nào!! Nhanh nhanh tôi còn có việc. "Anh ta tên là Băng??" Ngồi xuống bàn Lục Tuyến Yên vô tình đánh mắt vào chiếc điện thoại trên bàn. - Này!! Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Tay Khả Sanh bỗng dừng hoạt động. - Vậy chiếc điện thoại hôm qua trong túi áo đâu rồi?? Điện thoại... trong túi áo??? Túi áo... túi áo... túi áo nào nhỉ?? Áo??... ÁO!!!! Ách cha!! Không phải là nó đã bị hắn cho vào máy giặc rồi chứ?! Chuyện là lúc tôi cô nhớ mình vẫn còn mặc nó nhưng khi tỉnh lại đã không thấy đâu nên nhất thời quên mất. Lục Tuyến Yên im lặng đứng dậy rời bàn. - À... cho tôi hỏi ở đây có phòng giặc dũ không?? - Cái gì?! Không phải ý cô... là... Lục Tuyến Yên ấp úng không biết trả lời ra sao, nếu thật sự là như vậy thì... hôm qua là cái xe, hôm nay là cái điện thoại. Không phải cô là kẻ tán gia của anh ta đó chứ?! Là Khắc Tinh ư?? Cô lại tiếp tục ngồi xuống bàn rồi đứng lên - Vẫn là nên đi xem thử vẫn hơn. Anh có thể... - Bên cạnh WC chung của biệt thự, cứ đi thẳng quẹo Khả Sanh khẩn trương. Cô đứng dậy nghe theo lời của anh ta. Cho đến khi khuất dạng, ánh mắt của Khả Sanh vẫn cứ dán lên cặp đùi săn thon của Lục Tuyến Yên. Nhìn cô gái này chung qui không có gì là khác những kẻ mà cùng Mặc Băng Tước lên giường nhưng cô ấy vẫn có vẻ gì đó nổi bật hơn. Mạnh mẽ hơn chăng?? Khả Sanh lắc lắc đầu tiệp tục quay lại chat phiếm với mình. Anh thấy trong hộp thư có một mặt tin mới, và là dấu hiệu đặc biệt. "Cô ta về chưa?" "Đang dùng bữa." "Ừ." Kì lạ, tên này có hứng thú quan tâm đến người tình một đêm của mình từ bao giờ?? Lục Tuyến Tên lục lọi trong hết thảy ba cái máy giặt đều trống không. Sáng sớm như vậy, hắn đủ siêng năng để phơi đồ sau đó đến công ti ư?? Hay nơi này có lao công bí mật nhưng ẩn danh không cho cô biết?? Nhất định... à có thể là như vậy. Làm da cô cảm nhận có gì đó mát mát hướng vào trong này. Lục Tuyến Yên nhìn ra ban công, đập vào mắt là một hàng đến hàng chục cái quần chíp bay phấp phới trước gió. Cô nhìn sang hai đầu bên kia đến cả một bộ quần áo cũng không có. Tên này... chỉ có mỗi quần chíp là đi giặc thôi sao? Vậy quần áo kia thì văng đi đâu? Hay là mặc đi mặc lại... Tên này, là tên nhà giàu keo kiệt nhất mà cô từng thấy. Tiết kiệm với chính mình khi bản thân có thể ăn chơi xa hoa sung sướng. Trên đời này đúng là loại người nào cũng có. Lục Tuyến Yên bước ra bên ngoài nhận xét lại hiện trường. Vô tình bắt gặp một chàng trai dáng người nhỏ nhắn đang lúi húi treo từng cái quần chip lên. Cô đoán đúng mà, trong này có cả người giúp việc mà. Cảm nhận có người cậu trai ấy liền quay đầu lại nhìn. Bốn mắt nhìn nhau mấy giây liền nhưng vẫn chưa trào máu họng. - Chào!!- Lục Tuyến Yên vẫy tay chào hỏi. - Cô là ai?? Cậu trai ấy trông thật là dễ thương a!! Cao còn thấp hơn cô, tóc có phần dài phủ tai một chút. Đôi chân trần trắng nõn hơn cả cô, nhìn rất giống... cái gì ta?! Tiểu... tiểu... tiểu gì gì đó. Cái này hình như là thuộc về phương diện từ ngữ của... của... cái gì nữ rồi nam nhỉ?! Thôi bỏ qua một bên đi. - À... tôi... - Cô gái!! Cô lâu quá rồi đấy. Tôi còn phải đến công ty. Thấy Khả Sanh bước vào cậu trai ấy liền nấp vào một gốc khuất đi. - Chị gái, đừng cho anh ta biết là tôi đang ở đây. Mau mau đi nhanh đi. Cô không hiểu tại sao cậu trai lại muốn tránh mặt anh ta, cũng chẳng quan tâm. Thứ cô quan tâm chính là cái điệu dáng đáng yêu dễ thương đó kìa. - Tôi ra ngay. Lục Tuyến Yên. - Tống Liêm. Lục Tuyến Yên ra được bên ngoài đến chỗ Khả Sanh thì mới nhớ lại mục đích mình đến đây là gì. - Ach!! - Điện thoại tôi có thể mua cái khác. Nhanh nào!! Đừng làm tốn thời gian nữa. - Tôi xin lỗi. Nói rồi cô theo sau Khả Sanh ra ngoài đóng cửa. Không quên nhìn xem cậu trai ấy đâu rồi. Thì ra không phải là giúp việc mà chỉ là một tên lén lút vụng trộm mà thôi. Nhưng!! Muốn ghét cũng không được, em trai à, em có đồng ý làm em trai nuôi của chị không?? - Hahaha. Khả Sanh đột nhiên nghe thấy tiếng cười quái dị liền giật mình quay lại. Giờ này hôm qua, cô đã vừa cười vừa khóc như một quái nhân. Không lẽ... đây là giờ cao điểm để cô gái này lên cơn ư? - Cô lại bị ấm đầu à??- Khả Sanh đưa tay sờ trán- Sao bỗng nhiên lại cười một mình thế?? - A!!- Cô giật Không phải không phải. Là tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vui thôi. Cô ở đây đợi chút, tôi lên trên tìm quần áo gì đó để cô ăn vận mà về. Khả Sanh nói xong liền đi lên lầu, còn Lục Tuyến Yên thì tranh thủ dùng bữa sáng mà đã sớm nguội đi của mình. Tứng tưng!! Theo phản xạ Lục Tuyến Yên liếc mắt nhìn sang, trên màn hình máy tính xuất hiện chữ Băng quen thuộc? "Tống khứ cô ta đi càng nhanh càng tốt." Bàn tay cô đang gắp thức ăn, miệng đang nhai nhuồm nhoàm bỗng nhiên chậm đi trông thấy. Cô đáng ghét đến như vậy? Hôm qua... thôi không nghĩ đến nữa. Khả Sanh bước xuống lầu đưa Lục Tuyến Yên bộ quần áo màu đen. Nhìn cũng vừa mắt, cô vẫn ưa mặt quần hơn quần một ống. - Cảm ơn, phiền anh rồi. Lúc về Lục Tuyến Yên không quên mang theo số quần áo mà mình đã mặc hôm qua. Anh ta ghét mình như thế chắc cũng không muốn quần áo mà cô đã mặt nán lại nhà làm gì. Đồ lót thì có thể giữ nhưng chiếc áo sơ mi này... thôi giặt rồi đem trả hắn sau cũng được. Xe bắt đầu lăn bánh, ngày vui sướng đã kết thúc rồi. Giờ khi trở về còn rất nhiều việc phải làm. Làm giấy chứng minh, xin cấp lại bảo hiểm, hồ sơ thẻ ngân hàng. Còn cả tá thứ cần phải được làm lại. Nếu không có số giấy tờ đó thì lấy gì để mà xin việc làm?? Nếu không có việc làm thì gặm ph*n mà sống à. Lục Tuyến Yên thầm thở dài, một lúc nông nỗi thôi đã kéo cuộc sống vốn dĩ đang thuận lợi em ấp tuột xuống cái hố sâu như thế này. Là số mày xui hay do cuộc sống mày là thứ để cho Thượng đế trêu đùa hả Lục Tuyến Yên?? - Vừa nãy cô bảo cho mượn điện thoại? Dùng đi. Cô quên mất, hai ngày rồi không biết cô bạn Quách Ân có cuống lên mà tìm cô hay không? Lục Tuyến Yên ấn con số quen thuộc. Chuông cứ reo mấy hồi mà không ai nghe máy. Chắc là do số lạ. "Alo??" "Quách Ân à~~." "Tuyến Yên?? Có phải cậu không?? Cậu đang ở đâu vậy hả? Điện thoại không nghe máy, đến nhà thì không có. Có phải thẹn số phận quá mà đi Côn Đảo sống rồi giờ quay lại??" Quách Ân trong điện thoại quất một tràn dài xuống từ địa ngục lên thấu chín tầng mây. Thanh âm không lớn nhưng những ngôn từ mà cô ấy sử dụng Lục Tuyến Yên muốn tránh đi nhiều nhất có thể. "Này!! Nhỏ tiếng thôi. Lão Tôn đang từ Tây Thiên trở về." - Phụt!! Vốn phải dậy sớm nên Khả Sanh phải pha cho mình một cốc cafe để có thể tỉnh táo khi lái xe. Ai ngờ được khi đưa lên miệng chuẩn bị thưởng thức ngụm cafe đầu tiên thì đã phun hết ra rồi. Chết tiệt!! Chiếc xe mới vừa được sửa thắng rửa sạch ngày hôm qua. Cái gì mà Lão Tôn?? Bộ đi đóng phim Tây Du Kí hả?? "Biết đại sư huynh thần thông quãng đại nhưng đi đâu cũng phải có huynh đệ đi cùng. Dù có tài giỏi đến đâu một mình cũng khó đối phó với hàng vạn tên yêu quái được. Này!! Có thật là cậu sẽ an toàn mà về đây không??" "Tớ đã nói rồi, bây giờ có người đưa về tận nhà luôn cơ. Nhưng túi sách mất rồi, có thể sắp xếp chút thời gian cho sư huynh này không??" "Được thôi. Một chầu tại nhà hàng Kim Thoa." Lục Tuyến Yên thở dài. Cô bạn này của cô lúc nào cũng nghĩ đến đồ ăn mà thôi. Đã vậy còn toàn bảo đi những nhà hàng sang trọng mắc tiền. Đang lợi dụng cơ hội để hút tiền từ túi cô đây mà. "Được rồi được rồi mà." Lục Tuyến Yên tắt máy chẳng để ý đến sắc mặt ngày một tối dần của Khả Sanh. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Lão Tôn?? Tây Thiên?? Đúng là thần kinh hết thuốc chữa. Khả Sanh này thề sẽ không bao giờ gặp lại cô để cô có cơ hội phá hoại bé cưng này của anh lần nào nữa. *** Chương 4 "Chẳng phải đã nói là không bao giờ gặp lại hắn nữa hay sao?"
lên giường với tôi thì phải cưới tôi